BÀI ÐỌC I: Hc 2, 1-13
Hỡi con, khi con đến phụng sự Thiên Chúa, con hãy sống công chính và kính sợ, và hãy chuẩn bị tâm hồn để chịu thử thách. Con hãy gìn giữ tâm hồn và chịu đựng. Hãy lắng tai nghe và nhận lấy lời dạy của lương tri; và đừng vội vã trong lúc cùng quẫn. Con hãy nương tựa vào sự nâng đỡ của Thiên Chúa và hãy liên kết với Người, và kiên nhẫn để con được thăng tiến trong ngày cuối cùng. Con hãy chấp nhận tất cả những gì xảy đến cho con và hãy kiên trì trong đau khổ, hãy nhẫn nại trong hoàn cảnh thấp hèn: vì vàng bạc được thử trong lửa, còn những người được Chúa chọn, thì được thử trong khổ nhục. Con hãy tin vào Thiên Chúa, và Người sẽ nâng đỡ con; hãy cứ thẳng đường và hy vọng vào Người. Con hãy kính sợ Người và bền vững mãi như thế. Hỡi những kẻ kính sợ Chúa, hãy trông đợi lòng từ bi của Người, Các ngươi đừng rời xa Người kẻo phải sa ngã. Các ngươi là kẻ kính sợ Chúa, hãy tin vào Người và phần thưởng của các ngươi sẽ không mất đâu. Các ngươi là những kẻ kính sợ Chúa, hãy trông cậy vào Người, thì người sẽ lấy lòng từ bi ban thưởng cho các ngươi được hân hoan. Các ngươi là những kẻ kính sợ Chúa, hãy yêu mến Người, và lòng các ngươi sẽ được chiếu sáng. Hỡi các con, hãy ngắm nhìn các dân thiên hạ, và hãy biết rằng không ai trông cậy vào Chúa mà phải hổ thẹn. Vì có ai sống trong giới răn của Người mà bị ruồng bỏ đâu? Hoặc có ai kêu cầu Người mà Người chê chối đâu? Vì Thiên Chúa khoan hậu và nhân từ, và trong ngày nguy khốn, Người tha thứ tội lỗi; Người là Ðấng bênh vực tất cả những kẻ tìm kiếm Người trong chân lý.
PHÚC ÂM: Mc 9, 29-36
Khi ấy, Chúa Giêsu và các môn đệ từ trên núi xuống, rồi đi ngang qua xứ Galilêa và Người không muốn cho ai biết. Vì Người dạy dỗ và bảo các ông rằng: “Con Người sẽ bị nộp vào tay người ta và họ sẽ giết Người. Khi đã bị giết, ngày thứ ba, Người sẽ sống lại”. Nhưng các ông không hiểu lời đó và sợ không dám hỏi Người. Các ngài tới Capharnaum. Khi đã vào nhà, Người hỏi các ông: “Dọc đàng các con tranh luận gì thế?” Các ông làm thinh, vì dọc đàng các ông tranh luận xem ai là người lớn nhất. Bấy giờ Người ngồi xuống, gọi mười hai ông lại và bảo các ông rằng: “Ai muốn làm lớn nhất, thì hãy tự làm người rốt hết và làm đầy tớ mọi người”. Và Người đem một em bé lại đặt giữa các ông, rồi ôm nó mà nói với các ông rằng: “Ai đón nhận một trong những trẻ nhỏ như thế này vì danh Thầy, tức là đón tiếp chính mình Thầy. Và ai đón tiếp Thầy, thực ra không phải đón tiếp Thầy, nhưng là đón tiếp Ðấng đã sai Thầy”.
Suy Niệm 1: XIN KHẨU VỊ KHIÊM NHƯỜNG ĐỂ TIÊU HOÁ LỜI
Bữa tiệc LỜI hôm nay thật thịnh soạn, từ Bài đọc trích sách Huấn ca đến Thánh vịnh Đáp ca và cho đến Bài Tin Mừng. Nhiều món được dọn trên bàn ăn, duy chỉ có điều này đáng nói, đó là các món đều kén chọn thực khách – theo nghĩa rằng người ta phải sành điệu và phải có khẩu vị thì mới thưởng thức hương vị của chúng được.
Kiên trì, nhẫn nại, chịu đựng thử thách… Trung tín kính sợ Thiên Chúa và đặt niềm tin tưởng, hy vọng vào Ngài… Yêu mến Chúa, kiếm tìm và phụng sự Ngài… Đó là loạt món khai vị phong phú từ Bài đọc sách Huấn ca và Thánh vịnh 36… “Con hãy chấp nhận tất cả những gì xảy đến cho con và hãy kiên trì trong đau khổ, hãy nhẫn nại trong hoàn cảnh thấp hèn: vì vàng bạc được thử trong lửa, còn những người được Chúa chọn, thì được thử trong khổ nhục”… “Bạn hãy phó thác đường đời cho Chúa; tin tưởng vào Ngài, Ngài sẽ ra tay”…
Món chính vẫn đến từ gian bếp ‘Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô’ mà thực đơn hôm nay bao gồm các đặc sản: cuộc Khổ nạn và cái chết cũng như sự sống lại được báo trước; tình trạng dị ứng do chưa có ‘khẩu vị’ nơi các Tông đồ; bài học hạ mình phục vụ mà Thầy nêu rõ để dập tắt thói bon chen tranh giành địa vị giữa các ông… “Ai muốn làm người đứng đầu, thì phải làm người rốt hết, và làm tôi tớ phục vụ mọi người”…
Và để minh hoạ trực quan, Chúa Giêsu đặt giữa các môn đệ một em nhỏ, Người ân cần ôm lấy nó và tuyên bố: “Ai tiếp đón một em nhỏ như em này vì danh Thầy, là tiếp đón Thầy, cũng là tiếp đón chính Cha trên trời, Đấng đã sai Thầy”!
Vậy thì, khẩu vị chúng ta cần phải có chính là KHIÊM NHƯỜNG, TỰ HẠ. Thiếu khẩu vị này, chúng ta không thể tiêu hoá con đường Thập giá mà Chúa bước đi và dẫn dắt mình bước đi theo Người. Thiếu khiêm nhường, tự hạ, chúng ta không thể kiên trì, nhẫn nại, không thể chịu đựng thử thách, và không thể đặt niềm hy vọng vào Chúa được!
Xin Chúa ban cho tất cả chúng ta ơn khao khát chính Chúa, và nhờ đó cũng biết khao khát khiêm nhường.
Lm. Giuse Lê Công Đức, PSS.
………………………………….
Suy Niệm 2: ĐÓN TIẾP CHÚA GIÊSU VỚI TÂM HỒN TRONG TRẮNG CỦA TRẺ THƠ
Lời Chúa ngày hôm nay tập trung vào việc trình bày các phẩm chất cần thiết của những người muốn dấn thân phụng sự Thiên Chúa [những người muốn sống đời thánh hiến], và trở nên môn đệ chân chính của Chúa Giêsu. Bài đọc 1 hôm nay đưa ra cho chúng ta những đức tính cần thiết sau: (1) Sẵn sàng chịu thử thách: “Con ơi, nếu con muốn dấn thân phụng sự Đức Chúa, thì con hãy chuẩn bị tâm hồn để đón chịu thử thách” (Hc 2:1); (2) sống đời sống ngay thẳng và kiên trì: “Hãy giữ lòng cho ngay thẳng và cứ kiên trì, đừng bấn loạn khi con gặp khốn khổ. Hãy bám lấy Người chứ đừng lìa bỏ, để cuối đời, con được cất nhắc lên” (Hc 2:2-3); (3) biết chấp nhận mọi sự trong cuộc sống: “Mọi chuyện xảy đến cho con, con hãy chấp nhận, và trải qua bao thăng trầm, con hãy cứ kiên nhẫn. Vì vàng phải được tôi luyện trong lửa, còn những người sáng giá thì phải được thử trong lò ô nhục” (Hc 2:4-5); (4) luôn đặt niềm tin và cậy trông vào Chúa: “Hãy tin vào Người, thì Người sẽ nâng đỡ con. Đường con đi, hãy giữ cho ngay thẳng và trông cậy vào Người” (Hc 2:6). Tóm lại, điều quan trọng nhất cho những người dấn thân phụng sự Thiên Chúa là “đừng lìa xa Người kẻo ngã” (Hc 2:7). Nếu chúng ta không gắn liền cuộc đời với Thiên Chúa, thì những hoa trái chúng ta sản sinh ra trong đời sống hằng ngày không phải từ Ngài!
Bài Tin Mừng hôm nay trình bày cho chúng ta về lần thứ hai Chúa Giêsu giải thích về ơn gọi Thiên Sai của Ngài (Mc 9:30-10:31). Lần đầu tiên được tìm thấy trong Mc 8:31-9:29. Hai lần đều bắt đầu với việc tiên báo về cuộc khổ nạn của Chúa Giêsu. Bài Tin Mừng hôm nay gồm hai phần: phần 1 (Mc 9:30-32) là tiên báo về cuộc thương khó của Chúa Giêsu; trong phần 2 (Mc 9:33-37), Chúa Giêsu sửa sai các môn đệ về việc các ông hiểu lầm về ơn gọi của người môn đệ. Khi sửa sai các môn đệ về hiểu lầm của các ông, Chúa Giêsu một lần nữa nhắc nhở các môn đệ về những điều kiện người môn đệ cần có mà Ngài đã nói cho họ khi các ông không hiểu lầm Ngài [nhất là Phêrô] trong lần tiên báo đầu tiên về cuộc thương khó của Ngài (x. Mc 8:31-9:1). Ở đây, chúng ta lưu ý đến một chi tiết khác biệt nhỏ nhưng quan trọng trong hai lần tiên báo: Trong lần đầu vì Chúa Giêsu đang rao giảng ở Galilê vùng đất của người Do Thái nên Ngài tiên báo là Ngài sẽ bị nộp vào tay các thầy tư tế và trưởng lão (Mc 8:31); còn lần tiên báo thứ hai này xảy ra ngoài Galilê, trong vùng đất của dân ngoại, nên Ngài sẽ bị nộp vào tay “người đời” (Mc 9:31). Điều này giúp chúng ta hiểu rằng, Chúa Giêsu chết không chỉ cho người Do Thái mà cả dân ngoại và cái chết của Ngài không phải chỉ vì tội của người Do Thái, mà còn cả tội của dân ngoại, của mỗi người chúng ta.
Trong cuộc sống thường ngày, chúng ta thường cãi nhau khi chúng ta “hiểu lầm” nhau. Các môn đệ cũng cãi nhau nhưng không phải là vì hiểu lầm nhau, nhưng hiểu lầm điều Chúa Giêsu dạy các ông. Theo bản tính tự nhiên, ai cũng muốn có quyền để thống trị người khác. Nhìn vào xã hội và Giáo Hội, nhiều người mất tiền của và nhân phẩm chỉ để được quyền thống trị người khác. Ít người trong chúng ta hiểu rằng: Quyền thống trị vĩ đại nhất đến từ việc phục vụ vì qua việc phục vụ, chúng ta chiếm được cõi lòng và con tim của người khác. Đây chính là điều Chúa Giêsu nói đến khi nói đến quyền bính. Chiếm được cõi lòng thì mới có khả năng làm cho người khác thực hiện công việc với tình yêu, còn nếu không thì người khác làm việc chỉ vì bị bắt buộc bởi hoàn cảnh và miếng cơm manh áo, chứ không có tự do và yêu thương.
Đứng trước sự hiểu lầm của các môn đệ và mỗi người chúng ta về quyền bính để thống trị người khác, Chúa Giêsu dùng hình ảnh của một em nhỏ để dạy các môn đệ và chúng ta về những đức tính cần có của những người nắm quyền. Chúng ta có thể rút ra được điều gì từ “linh đạo trẻ em” này của Chúa Giêsu? Trong nhiều điều chúng ta có thể rút ra, ở đây chúng ta chọn ra ba thái độ căn bản và cần thiết nhất:
Thứ nhất, trẻ em biết điều gì quan trọng nhất trong cuộc sống. Đối với trẻ em, bố mẹ là những người quan trọng nhất trong cuộc sống. Đi lâu, làm gì mà không có bóng dáng của bố mẹ, thì trẻ em sẽ khóc, sẽ tìm cho đến khi có bố mẹ ở bên. Nói cách khác, trẻ em luôn luôn “kết hiệp” với bố mẹ là những người quan trọng nhất trong đời mình. Điều này dạy chúng ta rằng, những người có quyền là những người xem Thiên Chúa và anh chị em của mình là quan trọng nhất chứ không phải công việc và của cải vật chất.
Thứ hai, trẻ em không xin những gì mình không cần. Các em biết chính xác mình đang đói hay khát, đang lạnh hay nóng và chỉ xin điều mình cần, không xin hơn và cảm thấy thoả mãn khi người khác đáp ứng cho điều mình xin. Còn những người lớn như chúng ta, chúng ta không thoả mãn với những gì mình có và luôn muốn có hơn, chính vì vậy chúng ta không thấy hạnh phúc và trở nên tham lam. Những người mong đợi ít từ cuộc sống sẽ thấy được thoả mãn và hạnh phúc hơn những người mong chờ nhiều.
Thứ ba, trẻ em tha thứ rất nhanh. Chúng ta từng chứng kiến trẻ em chơi với nhau, chúng cãi nhau, đánh nhau, khóc lóc và sau đó vài phút chúng lại chơi với nhau như không có gì xảy ra. Trẻ em dễ dàng tha thứ và không để trong lòng sự “hận thù” và nỗi đau người khác làm cho mình. Còn chúng ta những người lớn, chúng ta thường để trong lòng sự hận thù và nỗi đau mà người khác làm cho mình và nhiều khi chúng ta mang theo gánh nặng của hận thù này xuống nấm mồ. Có câu nói trong đời rằng: “Người không sống tha thứ là người tự giam mình trong nhà tù mà mình tự tay xây lên cho chính mình. Và khi người đó tha thứ, người đó tự giải thoát chính mình khỏi nhà tù mà họ tự xây lên.” Hãy tự giải thoát chính mình bằng việc tha thứ cho người khác.
Lm. Anthony, SDB.
…………………………………….
Suy Niệm 3: Chúa nói về tinh thần phục vụ
- Đức Giêsu đã mạc khải cho các môn đệ Ngài là ai : Ngài là Đấng Messia đến cứu thoát loài người, nhưng cứu thoát qua con đường chịu nạn, chịu chết và sống lại. Các ông chẳng hiểu gì mạc khải đó vì các ông vẫn quan niệm về một Đấng Messia vinh quang hiển hách. Vì thế trên đường đi các ông tranh cãi với nhau xem ai là người lớn nhất trong nước của Ngài. Về đến nhà, Ngài hỏi các ông trên đường đã tranh cãi với nhau về cái gì, các ông không dám trả lời. Nhân dịp này Ngài dạy các ông : Ai muốn làm lớn, phải làm đầy tớ mọi người. Rồi Ngài dẫn một trẻ nhỏ đến giữa các ông mà phán :”Ai đón nhận trẻ nhỏ như thế này vì danh Thầy và sống đơn sơ không tham vọng như nó là đón tiếp chính Thầy, và ai tiếp nhận Thầy là tiếp nhận Chúa Cha, Đấng đã sai Thầy.
- Tranh giành quyền lực là chuyện thường tình của thế gian, trong bất cứ lãnh vực nào cũng có chuyện người thủ lãnh, kẻ thuộc hạ, người làm lớn kẻ làm nhỏ, người ngồi trên kẻ ngồi dưới, người được danh dự kẻ bị quên lãng. Nhưng trong Giáo hội của Ngài, Đức Giêsu đã đưa ra nguyên tắc lãnh đạo : ai muốn làm người đứng đầu thì phỉ làm người rốt hết và làm người phục vụ mọi người. Đức Giêsu không chỉ phục vụ và hầu hạ, lại còn hầu hạ và phục vụ đến chết. Cái chết trên thập giá của Ngài là thể hiện tột cùng của lãnh đạo và phục vụ. Vì thế, người được đặt làm thủ lãnh để phục vụ phải là người sằn sàng chết cho mọi người. Qui luật này có giá trị cho mọi Kitô hữu. Làm môn đệ của Đức Giêsu là chọn lấy con đường phục vụ và phục vụ cho tới cùng.
Vì thế, ở cuối văn kiện Tòa Thánh, các Đức Giáo hoàng thường ghi dòng chữ này cùng với chữ ký của mình :”Servus servorum” : tôi tớ của các tôi tớ. Đây là tinh thần mà Đức Giêsu muốn tất cả các vị lãnh đạo trong Giáo hội phải có, như được đề cập trong bài Tin mừng hôm nay : “Ai muốn làm đầu thì phải làm người rốt hết, và làm tôi tớ mọi người”.
- Bác sĩ Elizabeth Couplaros là giáo sư về môn tâm lý trị liệu tại đại học Chicago, Hoa kỳ. Một trong những tác phẩm bán chạy nhất của bà có tựa đề “Sự chết và Chết”. Cuốn sách ghi lại sự phỏng vấn của tác giả với hàng trăm người đã từng bị bác sĩ tuyên bố là chết nhưng bỗng dưng sống lại. Có thể nói người chết sống lại này đều cho biết rằng trong khoảnh khắc mà bác sĩ gọi là chết ấy họ như sống lại cả quãng đời của họ, cứ như thế họ xem lại cuốn phim về cuộc đời của họ. Khoảnh khắc ấy có nghĩa gì không ? Bác sĩ Couplaros đã nhận định như sau :”Khi bạn trải qua khoảnh khắc ấy, bạn chỉ thấy có hai điều quan trọng trong cuộc đời, một là bạn đã phục vụ; hai là bạn sống yêu thương, còn tất cả những điều mà chúng ta xem trọng như danh tiếng, tiền của, uy tín và quyền lực đều vô nghĩa”.
- Một điều nghịch lý cần chấp nhận.
Chúa phán :”Ai muốn làm người đứng đầu, thì phải làm người rốt hết, và làm người phục vụ mọi người”. Để các ông hiểu rõ sự nghịch lý này, Đức Giêsu đưa ra một dụ ngôn : Ngài đem một em nhỏ, đặt vào giữa các ông, rồi ôm lấy nó và nói :”Ai tiếp nhận một em nhỏ như em này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy”. Em nhỏ ở đây, chính là biểu tượng của tất cả những gì bé nhỏ, hèn mọn, tùy thuộc, cần được người khác chăm sóc, mà không thể cho ai được cái gì. Ngài hàm ý nói rằng điều làm cho người ta nên cao cả là khả năng đón tiếp bản thân Ngài và khi người ta tiếp đón vì danh Ngài, một người yếu đuối, vô phương tự vệ, thì khả năng đó còn lớn hơn nữa bội phần. Ai trong anh em muốn làm người đứng đầu thì hãy tự mình phục vụ những người ít được kính nể, những người bị tước đoạt nhất, hãy làm người phục vụ những người bé mọn nhất, và làm như thế vì danh Thầy, bởi lẽ Thầy yêu cầu như vậy.
- Truyện: Cần tinh thần phục vụ.
Những thuộc viên cao cấp của Bà-la-môn ở Ấn Độ không bao giờ cúi xuống làm việc của người đầy tớ. Vì thế Shirman Naraayan sốc làm sao khi ông được giao nhiệm vụ mà ông thấy như mình bị hạ thấp khi ông dành thời gian làm tại trung tâm Grandhi (là một trung tâm tĩnh tâm của người Hindu).
Tốt nghiệp tiến sĩ tại trường Kinh Tế Luân Đôn, chàng thanh niên này đã đến tìm hướng đi cho tương lai. Chàng không biết rằng mọi người tại trung tâm này đều được giao nhiệm vụ cụ thể, và Shirman phải chùi nhà vệ sinh. Thấy bị xúc phạm ghê gớm, anh đi thẳng đến chỗ Grandhi và phàn nàn :”Tôi có bằng tiến sĩ. Tôi có thể làm được nhiều điều lớn lao hơn, tại sao lại bắt tôi phải phí thời gian và tài năng vào việc lau chùi phòng vệ sinh vậy” ? Grandhi trả lời :”Tôi biết anh có thể làm được nhiều việc lớn, nhưng tôi cũng phải xem thử anh có đủ năng lực để làm những việc nhỏ không đã”.
Có thể bạn đủ năng lực để phục vụ Chúa một cách đặc biệt. Qua nền giao dục bạn hấp thụ và ân tứ bạn có được, có thể bạn có khả năng làm những công việc lớn lao và hiệu quả. Nhưng bạn có sẵn lòng khiêm nhường làm những việc của đầy tớ nếu Chúa giao công việc đó cho bạn không ? Bạn có sẵn lòng lau chùi nhà vệ sinh hay rửa chân cho người khác không (Ga 13,14-15)? Đó mới thật sự là điều một môn đệ vâng lời cần làm.
Lm Giuse Đinh Lập Liễm Gp. Đà Lạt